Một sáng sớm thức dậy, ngồi trong bóng tối của căn gác nhỏ, uể oái đánh thức mọi giác quan cho một ngày mới đi bên em kiếm tìm cho đủ đầy những cảm giác đã bỏ quên sau những công việc tất tả.

 Đã bao lâu rồi nhỉ, không được đi trong em tĩnh lặng đến thế, Hà Nội đêm, đã bao lâu rồi nhỉ không nhìn thấy ánh sao mai phía xa trên nền trời còn chưa có những ánh sáng le lói phía cuối chân trời. Anh cũng chẳng nhớ nổi nữa, tất bật công việc đã kéo phăng anh đi khỏi em, buổi sáng thanh bình Hà Nội.

Lâu rồi anh chỉ gặp những cô nàng hoàng hôn đỏng đảnh. Lúc giận dỗi vô cớ trút hết bao nhiêu bực dọc oi ả xuống những con sóng hồ ì oạp vỗ. Khi lại thủ thỉ, thì thào, thút thít mãi phía đằng xa với đôi mắt đỏ quạnh.

Chạy theo những cảm xúc bất chợt đôi khi làm đôi chân rệu rã, nhọc nhằn. Không thì lại cuống quýt chẳng thể bước đi và cả nữa, những lần ướt sũng dưới những tức tưởi. Những cuộc rượt đuổi theo cả vào những giấc mơ mướt mải, giật mình vô thức.  Mở mắt nhìn lên những vệt mờ từ ánh sáng chiếc loa dưới nhà vẽ lên những miếng giấy dán trần, gồ ghề khấp khểnh, những loạt câu hỏi lại quen thuộc lại dội về. Khi đã nhắc đủ để nhớ lại hết, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại và nuốt tất cả vào trong giấc uể oải đêm.

Ha noi binh yen em 1 Hà Nội bình yên

Anh không thể nhớ được đã bao nhiêu lần đi trọn những con đường ven hồ, viết vô vàn những bức thư trong tâm trí về những gì diễn ra trong cuộc sống, vui có, buồn có, viết ra để rồi thả theo con sóng, thả theo cơn gió lồng lộng để cho lòng mình tĩnh lại. Bao nhiêu là những lảm nhảm chuyện để chả biết người nghe có thấu được không nhưng ích kỷ cái mong mỏi được nói của mình đã.

Hương sen nồng nàn quyện theo cơn gió đêm cũng như muốn gột đi cho bằng sạch những suy nghĩ quẩn quanh anh. Ừ thì, anh đã buông tay, để gió cuốn đi, những suy tư không lối thoát, những trầm tư tiêu cực giấu trong đôi mắt lâu rồi đã nguội lạnh để đi cùng em trong sớm mai.

Một sớm chỉ có anh và em, bình yên, anh lại lải nhải những chuyện của riêng mình, chẳng biết em có nghe đủ, có thấu hiểu đủ, có thông cảm đủ. Nhưng anh chỉ cần có vậy, bình yên, để gỡ từng sợi rồi bời một trong lòng mình. Tảng lơ những giọt sương đêm còn đọng trên lá gieo mình trên lan can của căn gác vắng hay là những giọt lệ không bình yên trong em?

Cho đi và nhận lại, để lần sau em nhé.

Ha noi binh yen em 2 Hà Nội bình yên

Anh, chưa lần nào thì phải được ngắm những tia bình minh nhuộm đỏ quạnh những đám mây quần quyện trên cao, lao như điên về phía gió, phía nắng, ghi lại cho bằng được cái lần đầu tiên đón những tia nắng đầu tiên ở một khoảng không gian mênh rộng những nước và mây, đứng giữa và thấy mình chơi vơi đến lạ, lạc lõng đến lạ giữa những tiếng còi xe thưa thớt, những khối cồng kềnh sắt in hằn thô kệch phía trước những dải mây nhạt dần khi nắng đã lên cao, dù mỗi lần bấm máy không gặp được những tràn trề yêu thương.

Ha noi binh yen em 3 Hà Nội bình yên

Tạm biệt rồi cũng chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại sớm bình yên Hà Nội, em, khi lòng anh cũng bình yên…